Menu
Tôi nghĩ đi, nghĩ lại xem có nên viết ra chuyện nhà mình không. Nên chăng “Vạch áo cho người xem lưng” như các cụ thường bảo thế cho nên tôi đắn đo nhiều đêm. Nhưng không viết ra được thì thấy như bị nén chặt đến nghẹt thở trong tâm trạng tìm giải tỏa. Tôi cũng đã ướm hỏi thử xem ý của hai chị em Hòa & Bình thế nào?
Hòa ngần ngừ một thoáng rồi bảo: “Tùy anh! Nhưng… phải giấu tên thật và địa chỉ kẻo mà…”
Còn Bình thì hối tôi: “Viết đi anh! Em cũng muốn thế để sau này con cháu biết tình yêu của bố mẹ, ông bà chúng dành cho nhau như thế nào. Nhưng cấm viết tục tĩu đấy!”
Bình luận