Tiếng thét thất thanh của bốn nữ nhân trong nhà, có lẽ chẳng thể tới được tai của ai trong cái xóm này.
Căn nhà được thuê gần 2 năm nay, nằm ở cuối con hẻm, đây lại là hẻm cùng, phía sau nhà giáp với khu nghĩa địa được cách bởi một mương nước, cũng là một con kênh cũ trước khi được đô thị hóa, che lấp bớt con kênh đi.
Cả hai bên trái phải của ngôi nhà đều được ngăn cách bởi một bờ tường cao, chính vì nằm cuối hẻm và nhà gần đây nhất cũng cách gần 50m, thế nên vào chiều thứ bảy, nghe gõ cửa thì cả nhà cũng ngơ ngác pha lẫn chút lo sợ.
Sau khi thuê được ngôi nhà này, La Mỹ Trinh mới vô tình được bạn bè kể cho một câu chuyện ma về căn nhà cuối hẻm.
Gom góp tất cả dữ liệu được kể, nàng nhận ra căn nhà chị cả vừa thuê, đúng gần hết những gì bạn bè nàng miêu tả.
Nàng sợ nhưng vẫn phải giữ bí mật, hơn ai hết, nàng là người sợ ma nhất, còn chưa kể nơi này cũng chính là nơi thuận tiện cho việc đi lại cho nàng và La Mỹ Dung nhất.
La Mỹ Trinh phần nào hiểu được, vì sao căn nhà tương đối rộng rãi thế này, lại có giá rẻ bèo, hoá ra là căn nhà gắn liền với những chuyện kì bí cũng như bị ám.
Người ta đồn đoán trong ngôi nhà này từng có nhiều chủ thuê bị hãm hiếp, có người tự sát, có người bị hiếp đến chết, còn có người tự tử rồi vẫn bị làm nhục.
Chính những oan hồn không siêu thoát đó đã ám ngôi nhà này, thường xuyên bay lượn trên căn gác trống, ngồi khóc thút thít vào giữa đêm, đôi khi còn có những tiếng rên khoái lạc vang dội cả con hẻm.
Hai bên ngôi nhà, trước đây từng là nhà của nhiều hộ dân, thế nhưng họ không chịu được áp lực từ căn nhà cuối hẻm này mang lại nên đã bán đất đi hết.
Chủ đất sau khi mua lại, đã cho xây tường cao trên ba mét để chắn bớt tiếng động từ ngôi nhà, bởi thế, giờ đây cả nhà ba chị em có la khàn cả cổ cũng chẳng ai nghe thấy.
Lời đồn còn nói rằng, nếu nữ nhân ở nhà này, thì chưa quá một năm sẽ bị hiếp chết, không thì cũng bị ma nhập “điên điên khùng khùng” như những người thuê trước đó.
Ban đầu La Mỹ Trinh có sợ, thế nhưng ở được trên một năm, nhà chẳng ai bị gì mà mọi chuyện còn hạnh thông, thấy thế, nàng liền kể cho cả nhà nghe về chuyện ma về căn nhà này.
Cứ tưởng mình là người duy nhất biết về những tiền nhân đã từng ở trước đây, thế nhưng nàng đã lầm, cả ba chị em đều được người khác nhắc nhở về căn nhà cuối hẻm kỳ lạ này.
Nếu La Mỹ Trinh nghe được về chuyện những người ở đây bị hiếp dâm, thì La Mỹ Dung lại nghe được một chuyện khác.
Có người bào với nàng rằng, căn nhà này do nằm cuối hẻm nên âm khí tích tụ, người ở sau một năm sẽ bị nổi ghẻ nhọt, nhẹ thì mụn mủ, ghẻ xốn, nặng thì mụn nhọt, ghẻ lở.
Nữ nhân ở nhà này sẽ bị phần âm tích tụ gây chướng bụng, hành kinh liên miên, lúc nào âm đạo cũng tiết dịch nhờn liên tục, cộng mùi tanh hôi khó ngửi, còn nam nhân sẽ bị mủ tràn dương vật, như bị bệnh lậu ở mức độ nặng, mà người ta thường nói “chỉ đợi chặt cu hoá kiếp”.
Còn về La Mỹ Xuyên thì được khách đến làm móng, gội đầu “chém” cho những câu chuyện cũng không kém phần hấp dẫn.
Người ở nhà này, làm ăn lụn bại, gia đình bất hoà cãi vả, là nơi của cô hồn trú ngụ, nhà chẳng thể có một chút yên ấm, gia đạo thường xuyên có người bị bệnh khó tìm ra nguyên nhân.
Có người thì bảo, nhà sẽ bị “ma gõ cửa, quỷ dội cầu”, còn khuyên nàng dọn đi nơi khác. Gần nhất có người nói rằng, mọi chuyện kì quái trong ngôi nhà này đều liên quan đến gã ăn xin đầy ghẻ nhọt.
Theo lời kể của vị khách đó, mọi chuyện về ngôi nhà này đều có phân nửa là chuyện đúng, phần còn lại là do người ta hư cấu, thêm thắt cho kinh dị, kịch tính.
Và phân nửa chuyện đúng đó sẽ thành sự thật khi nhà có ông lão ăn xin gõ cửa, khi đấy tuyệt đối không được mở cửa nhà bằng bất cứ giá nào.
Chuyện về ngôi nhà này nghe cũng đủ nhiều, thêm một mẫu chuyện nữa cũng chẳng phải là gì so với chuyện mà ba chị em nàng đã gặp.
Có ai chỉ đi viếng miếu ông Cóc, tắm ở hồ Tà Râm cùng nhau rồi về chỉ có một người có thai. Đó là một chuyện đã chẳng thể giải thích thì những chuyện như thế này có là gì với ba chị em, có chăng nàng Út nhẹ dạ, yếu mềm dễ bị lay động trước những chuyện đó, còn nàng và La Mỹ Dung đã quá đỗi quen thuộc.
Nhưng chẳng phải như thế là không sợ, thứ La Mỹ Xuyên sợ là mọi chuyện xảy ra mà mình chẳng thể biết, còn chuyện biết chắc chắn sẽ xảy ra thì nàng lại không sợ.
Ví như phía bên kia con kênh là nghĩa địa, dù tin hay không thì có cho tiền nàng cũng chẳng dám bén mảng hay nhìn sang bên đó, chính vì thế phía sau nhà nàng đã xây bít cửa sổ lại, chỉ còn mỗi cửa sổ trên căn gác để gió luồn vô cho mát.
“Trên đầu ba tấc có thần linh”
Muốn không tin cũng không được, ba chị em cùng nhau đi viếng miếu, cùng nhau ăn ngủ, cùng nhau đi đến mọi nơi ở chuyến đi đó, chẳng hề tách rời, thế mà La Mỹ Dung lại mang thai, trong khi màng trinh của nàng còn chưa được phá, cặp ngực nàng còn chưa được ai sờ chạm, vậy thử hỏi vì sao nàng có thai, đó là chuyện chẳng thể lý giải.
Gạt bỏ mọi chuyện quá khứ, cả nhà đang đối mặt với lời “tiên tri” của người khách gần đây ghé nhà.
Đã ở gần hai năm, chẳng có chuyện gì quá kinh khủng diễn ra, chả ai gặp ma, chả ai bị bất cứ chuyện gì, làm ăn bình thường, chẳng những thế, căn nhà cuối hẻm này lại còn thu hút cánh phụ nữ đến làm móng, gội đầu nhiều hơn vì không khí mát mẻ, ít tiếng ồn và đặc biệt riêng tư.
Phía sau nhà có cây me, phía trước nhà có hai cây xoài, tuy không cao lớn nhưng đủ phủ độ mát mẻ cho căn nhà cũng như phần bên cửa tiệm.
Ở xứ Tây Đô này, tìm được căn nhà như thế này quả thực rất khó, giá cả lại mềm, có lẽ cũng phần nhờ những mẫu chuyện liên quan đến nó.
Trước nhà là hai cây xoài, sau nhà là cây me, từ ngoài nhìn vào thì bên trái là một căn phòng được dựng lên bằng vách gỗ, ốp kính khung nhôm, đây chính là tiệm gội đầu, làm móng của La Mỹ Xuyên với tên gọi “Hai Xuyên”.
Bên phải là căn nhà được sơn màu vàng nhạt, gồm có hai phòng ngủ, một gian bếp, một phòng khách nhỏ thông với tiệm và một căn gác hiện đang bỏ trống. Nhà vệ sinh được đặt phía sau cửa tiệm, cũng chính là nhà vệ sinh cũng như nhà tắm duy nhất của gia đình.
Lời tiên tri như chém gió của vị khách kia, hôm nay hóa ra lại thành sự thật, một gã ăn xin đang đứng sừng sững trước mắt bốn người phụ nữ, đã thế hắn còn bị ghẻ lở trông cực ghê rợn.
Đôi mắt hắn đỏ hoe, môi mấp mé những từ ngữ gì đó chẳng thành tiếng, La Mỹ Dung bị dọa đến mắt xanh môi tái, nàng tung một cước, đạp thẳng vào bụng của hắn, khiến hắn té ngửa ra sau.
– Hự!!!
Rào…Rào…Rào!!!
Hắn bị đạp một cước té xổng xoài ra sau, nằm bất động, cả nhà giương đôi mắt tò mò pha chút sợ hãi nhìn vào cái thân thể đang bị nước mưa phủ kín đó.
– Giờ…giờ sao bây giờ chị hai?
La Mỹ Dung sợ hãi, giọng hơi run, đứng nép vào cánh cửa. La Mỹ Xuyên đứng dậy, bước đi chậm rãi ra gần ngạch cửa, nàng nhìn gã ăn xin rồi chấn an các em:
– Không có gì phải sợ, chúng ta có bốn người, hắn chỉ có một, bây giờ chúng ta…
– Chị hai tránh sang một bên!
Chưa kịp dứt lời, La Mỹ Xuyên đã bị em Út mình chen ngang, chạy ra ngoài trời mưa, nàng chẳng kịp ngăn cản.
– Này, út, em đang định làm gì đó hả?
– Chị cũng đã nói chúng ta có bốn người rồi còn gì, người này chỉ bị một đạp mà đã nằm bất động, nhất định là sức khỏe có vấn đề, em là một bác sĩ, em không thể khoanh tay đứng nhìn cảnh chết mà không cứu.
La Mỹ Xuyên lắc đầu, thở dài nói:
– Cái con bé này, thực là…
– Mẹ đừng lo, con đây tả xung hữu đột, hắn dám dở trò, con sẽ cho hắn tuyệt tự tuyệt tôn!
Vương Tổ Hiền đứng lên, hai tay chống nạnh, vẻ mặt thách thức. La Mỹ Dung đặt một tay lên vai con bé, cười nói:
– Chị quên là con gái chị là cao thủ sổ đầu bài hay sao?
– Nè, má ba nói gì đó hả?
La Mỹ Trinh nhìn vào trong, cầu thị sự giúp đỡ của cả nhà.
– Giúp em đỡ hắn vào trong!
La Mỹ Dung ấp úng:
– Cái gì, cho gã bẩn thỉu đó vào nhà sao?
– Đúng đúng, hô hấp hắn yếu lắm, có vẻ không xong, nhanh lên đi!
La Mỹ Dung nhìn chị cả, La Mỹ Xuyên nhẹ gật đầu, ra lệnh:
– Dâu à, mở cửa tiệm, rồi con đi lấy cái mền với khăn cho mẹ!
– Dạ mẹ!
Nói rồi, hai chị em bước ra mưa, hỗ trợ La Mỹ Trinh đỡ gã ăn xin vào cửa tiệm.
Đặt gã ăn xin lên cái ghế gội đầu, cả ba người cũng đã ướt như chuột lột, tay chân cả ba người cũng vô tình dính thứ dịch mủ từ gã ăn xin. La Mỹ Dung sợ hãi và kinh tởm trước ghẻ nhọt của hắn, chỉ ngửi thôi cũng đủ khiến nàng nôn mửa, nói gì đến giờ đây thứ dịch mủ đó còn bám vào tay nàng.
Vừa rút tay ra khỏi lưng hắn, nàng đã vội chạy vào nhà vệ sinh phía sau mà rửa, bất ngờ thay, thứ dịch mủ tiết ra từ cơ thể hắn cứ như một loại dung dịch thẩm thấu cực nhanh, chỉ vừa thấy một vệt màu xanh lá mạ, chớp mắt một cái đã chẳng thấy đâu.
Cứ tưởng mình hoa mắt, nàng bất cần biết, cứ rửa bằng mấy lần xà phòng cho chắc. Bên ngoài, La Mỹ Trinh vẫn tiếp tục kiểm tra hô hấp và sơ cứu cho gã ăn xin, nàng hơi căng thẳng, nhìn chị hai xin ý kiến:
– Chị hai, hắn bị chị ba tung một đạp, vô tình bị ngừng hô hấp, giờ cần hô hấp khai thông đường thở cho hắn, ý chị…?
Vẻ mặt La Mỹ Xuyên đăm chiêu, nghiêng đầu hỏi:
– Ý em là phải hô hấp nhân tạo cho hắn ta?
Vừa đi ra đến nơi, nghe đến đây La Mỹ Dung mặt trở nên đỏ ửng, quay ngược vào nhà vệ sinh mà ói.
– Ọe…Ọe…Trời ơi bé út, em đang định làm cái gì thế!
Mặc kệ lời chị ba phàn nàn bàn ra, ánh mắt cầu cứu của La Mỹ Trinh vẫn không đổi, nàng vẫn nhìn chị hai hòng xin sự đồng ý.
– Sao em nhìn chị như thế?
Vẻ mặt ngô nghê của La Mỹ Trinh, ánh mắt ướt át, nàng ấp úng:
– Ý em…là…là chị giúp em được không?
Không quá bất ngờ trước sự cầu cứu của em Út, La Mỹ Xuyên lắc đầu cười đằm thắm:
– Tránh sang một bên đi cô bé!