Trời vẫn đang mưa tầm tã!
La Mỹ Xuyên mặc chiếc váy ngủ hai dây, ngắn trên gối, màu xanh ngọc, nàng với tay lấy chiếc khăn mà lau bớt nước trên cơ thể mình. Chỉ vài động tác qua loa để tiết kiệm thời gian cứu người.
La Mỹ Trinh đã cởi bỏ cái áo lam màu nâu của gã ăn xin, trên người hắn thì cũng toàn mụt ghẻ mủ chi chít, cái bụng thì trương to trông chẳng khác nào một cái bánh tiêu mè, thấy vậy nhưng cả hai chị em chẳng một chút sợ hãi.
Dường như nỗi sợ hãi chỉ đến khi vừa gặp hắn ta, giờ đây trước áp lực cứu người như cứu hỏa, cả hai chị em chỉ chú trọng đến việc khai thông lại hô hấp cho hắn ta.
La Mỹ Xuyên lấy cái khăn tắm loại lớn, đặt ngang bụng gã ăn xin, ý định của nàng rõ ràng là sẽ leo lên nằm trên người hắn mà hô hấp nhân tạo, đây là một hành động quen thuộc của nàng mỗi lần nặn mụn hay lấy ráy tai cho bé Dâu.
Hành động đặt khăn lên bụng của nàng đã bị bé Dâu nhận ra, con bé há miệng, chạy đến chụp cổ tay nàng mà thắc mắc:
– Oái, mẹ định làm gì thế, mẹ định thả rông như thế mà leo lên người hắn ta sao?
Mặt La Mỹ Xuyên ửng đỏ, nàng lấy hai tay che mặt, cười lớn:
– U là trời, tôi định làm gì thế này?
Vẻ mặt La Mỹ Trinh cũng ngơ ngác không kém, nàng nói:
– Chị định úp con sò lông lá đó lên hắn ta sao, lỡ bị bệnh truyền nhiễm thì sao?
La Mỹ Xuyên nghe nói như thế, nàng liền vén ngay cái váy ngủ lên, một cái lồn đầy lông, màu đen tuyền nhưng được cắt tỉa rất gọn gàng, nàng vênh cái mặt lên nói:
– Đầy lông thì sao chứ, nhà này có ai lông hơn chị sao!
– Thế thì em thua rồi, lỡ hắn mở mắt ra mà nhìn thấy, chắc lại xỉu tiếp.
– Nè, nè, chưa biết là xỉu tiếp hay nhào vô đây mà húp nha cưng!
La Mỹ Trinh vỗ trán, lắc đầu:
– Thôi, coi như em thua chị đi, chị dùng cái này nè, ai kêu chị leo lên người hắn đâu chứ!
La Mỹ Xuyên với tay lấy túi ni lông đã được khoét sẵn một cái lỗ từ tay của La Mỹ Trinh, nàng cầm lên ngắm nghía trước sau, thắc mắc:
– Rồi làm sao, chụp vô miệng chị hả?
– Không, như này!
La Mỹ Trinh kéo cằm gã ăn xin ra, miệng hắn há to, nàng giật lại cái túi ni lông, kế đến chỉnh sửa cái túi cho ngay ngắn, rồi kéo đầu hắn nhích ra sau.
– Rồi đó, chị thổi mạnh vào trong, nhớ là cảm thấy hắn có phản ứng, chị phải dừng lại, nếu không bị hắn ho hay ói vào miệng đó!
La Mỹ Xuyên bĩu môi:
– Làm như lần đầu ấy, chị từng cứu Lạc Lạc đuối nước mà em!
– Hời ơi, em chỉ muốn nhắc nhở chị thôi, cứu người nhưng cũng phải thủ thân mình chứ!
– Chị mà cũng cần em dạy à, nhà này chỉ có chị là đàn bà thôi nhé!
– Rồi rồi, chị là nhất!
Vương Tổ Hiền đứng dậm chân, thúc giục:
– Hai chị em già nua kia, thôi cãi nhau đi, nhanh cứu người kìa!
Hai người bị chê già, liền liếc mắt bé Dâu một cái, con bé cười giảng hòa:
– Á à, con lỡ lời!
Đứng nhìn gã ăn xin khoảng hai giây, La Mỹ Xuyên hít một hơi thật đầy, nàng cúi khom người, bắt đầu thổi ngạt giúp gã ăn xin.
Nếu xem đây là một hành động hôn môi, dù là gián tiếp thông qua túi ni lông, nhưng đối với người đàn ông lạ mặt này, đây là lần thứ ba La Mỹ Xuyên làm điều này với người khác giới.
Lần đầu tiên và cũng là duy nhất, đó là với cha của con nàng, chỉ một lần duy nhất cũng là lần lấy đi cái trong trắng đầu đời, lấy đi nụ hôn và lấy đi cả thanh xuân của nàng.
Chỉ với đêm đầu tiên cũng như đêm cuối đó, nàng đã thành đàn bà và cũng có thai sau đó, có người mất cả tháng, có người mất cả năm để bơm thứ tinh dịch đó vào tử cung, chỉ để mong có một đứa con.
Ấy vậy, cái tử cung của nàng chỉ đón nhận một lần đầu tiên và duy nhất đó đã cho ra đời bé Dâu, Vương Tổ Hiền.
Còn về môi chạm môi lần thứ hai của nàng là với Vương Thiên Lạc, khi đấy nó bị té sông năm 16 tuổi và nàng cũng là người hô hấp nhân tạo cho nó khi đó.
Cũng chính từ lần chết hụt đó, mà Vương Thiên Lạc đã quyết tâm dứt áo ra đi, tìm cầu học đạo khi nhận ra “đời là vô thường”.
Kể từ ngày Vương Thiên Lạc ra đi, La Mỹ Xuyên phần nào hiểu được, tận sâu trong tâm hồn của mình, nàng có một lưu luyến khó hiểu với đứa cháu trai của mình.
Chẳng hiểu vì sao, đứng trước gã ăn xin này, La Mỹ Xuyên lại có một cảm giác thân thuộc như thế, dù rằng tướng tá của hắn ta rất khác biệt với Lạc Lạc của nàng.
Nếu bỏ cái da thịt đầy mủ ghẻ kia, thì hầu như gã ăn xin này chẳng có điểm nào giống Lạc Lạc của nàng, thế mà nàng lại nảy sinh một chút rung động.
Vương Thiên Lạc năm đó cũng đã ra dáng một người trưởng thành ở cái tuổi 16, sở hữu một gương mặt trẻ thơ, làn da trắng, dáng người không quá cao, chỉ tầm mét sáu.
Thế nhưng đã có thứ mùi đàn ông rõ nét, thứ mùi có thể khiến cho nàng rung động, một mùi cơ thể đặc trưng, chứ không phải, phát ra thứ mùi đáng kinh tởm như gã ăn xin này.
Gạt bỏ chút suy nghĩ vu vơ, nàng cũng chẳng hiểu hay giải thích được cái hành động và suy nghĩ của mình khi định trèo lên người hắn ta, một hành động mà nàng chỉ thực hiện trong vô thức.
La Mỹ Xuyên tiếp tục thổi một hơi, hai hơi rồi ba hơi, chẳng có chút phản ứng. La Mỹ Trinh nhanh trí đặt hai tay thành “hình chữ X” tại giữa vị trí đường thẳng dọc xương ức với đường nối giữa hai đầu ngực.
– Thổi đi chị!
Chị hai thổi, nàng Út thì ép tim, cả hai cứ tuần tự như thế, được gần hai phút nhưng chẳng một chút phản ứng gì từ hắn ta.
Bé Dâu thấy thế, vội nói:
– Út ơi, nãy hắn ta chỉ thở yếu, sao Út lại ép tim thổi ngạt, giờ chắc hắn tèo thật rồi á!
La Mỹ Trinh lườm con bé rồi nói:
– Con biết cái gì chứ, hô hấp hắn vốn đã ngừng, chỉ là một chút thôi thóp, chúng ta cứu sớm còn kịp, chứ để ngừng tìm thì hết cứu!
– Dạ, con xin lỗi!
– Phù…Phù…Phù!
La Mỹ Xuyên vẫn miệt mài thổi, càng làm càng hăng, với việc chẳng chút dấu hiệu sinh tồn từ hắn ta, khiến nàng có chút bất an nhưng lại khiến nàng càng cố cứu cho bằng được.
Trong suy nghĩ của nàng, bỗng nhiên có một cái xác trong nhà, quả thực chẳng biết nói sao, dù rằng hành động của La Mỹ Dung chỉ là phản xạ vô điều kiện trước sợ hãi. La Mỹ Xuyên lắc đầu, thở dài một hơi nói:
– Không được, hắn mà chết là không được đâu!
Nàng liền kéo cái túi ni lông ném sang một bên, rồi chính thức môi kề môi, miệng kề miệng với gã ăn xin đầy mủ nhọt chẳng chút sợ hãi.
Cũng có thể phần nhờ vào đám râu rậm rạp kia đã khiến nàng vơi bớt đi nỗi sợ khi phải chạm trực tiếp vào da gã ta, điều này lại tạo cho nàng một cảm giác hưng phấn lạ kỳ đâu đó ở sâu bên trong.
Vận trên mình bộ đồ ngủ sọc ca rô, áo nhúng tay và quần dài, La Mỹ Trinh chẳng ngại ngần mà leo lên người gã ta mà dùng sức nặng của cơ thể để ép tim cho có thêm lực, dù rằng cách đây ít lâu nàng cũng chính là người khuyên chị mình không nên làm thế.
Bé Dâu, Vương Tổ Hiền, đứng phía sau, bỗng phát hiện ra điều bất thường, đó là trong quần gã ta, nơi dương vật tọa trì, dường như có một chút chuyển động. Con bé nhìn thấy cả mẹ và dì Út, La Mỹ Trinh, đang bận sơ cứu, chẳng quan tâm đến mình nữa, con bé có một suy nghĩ táo bạo, đó là kéo nhẹ cái lưng quần chịch xuống, xem thử thật sự thứ gì đang chuyển động bên trong đó.
Con bé kéo cái lưng quần chịch xuống, một khúc thịt đen ngòm, dài độ gần nửa gang tay của con bé, cả hai hòn dái săn lại như trứng vịt, chùm lông đen tua tủa, mọc lung tung, dài thòn lòn.
Cái đầu khấc to gần bằng hai hòn dái, độ bằng bề rộng hai ngón tay, nhìn khúc dương vật này của gã ta, đâu đó trong tiềm thức của Vương Tổ Hiền lại nhớ về Vương Thiên Lạc. Tuy nó luôn muốn xa nữ giới, còn con bé luôn tìm cách chọc tức Vương Thiên Lạc, có lần con bé nhìn thấy nó nằm ngủ, đắp mền kín mít, mà có thứ gì đó độn ở bụng, con bé liền tốc mền ra và phát hiện Vương Thiên Lạc đang “vọc cu”.
Còn nhớ lần đó, Vương Thiên Lạc chẳng giận mà còn kéo tay con bé sờ thử khúc thịt của mình, con bé thấy thích lắm nhưng lại sợ sệt bị mẹ phát hiện và cũng chỉ có Vương Tổ Hiền được phép lại gần nó nhất, còn với người khác trong nhà, nó luôn lánh xa hoặc tỏ thái độ bực tức.
Cái tên “con cóc ghẻ” cũng do con bé nghĩ ra, con bé nó muốn tạo một bức bình phong của mình và Vương Thiên Lạc để tránh mọi người phát hiện bí mật mỗi sáng trước khi đi học của con bé và nó.
Vương Thiên Lạc luôn nằm im hưởng thụ từng động tác sờ mó, đụng chạm của bé Dâu, Vương Tổ Hiền, nó cũng chẳng sờ hay đụng chạm gì lại con bé, một mực nằm yên hưởng thụ. Từ ngày Vương Thiên Lạc dứt áo ra đi, trong nhà ai cũng nghĩ Vương Tổ Hiền là người chẳng quan tâm nhất, nhưng mấy ai ngờ, con bé đã mất đi khúc thịt yêu quý của mình, thứ mà con bé mân mê mỗi sáng trước khi cất bước đến trường.
Đã hai năm rồi, con bé rất nhớ Vương Thiên Lạc, con bé chẳng dám thể hiện cảm xúc trước mặt mọi người, phải luôn tỏ ra thái độ bất cần và chẳng quan tâm, con bé luôn ước gì ngày Vương Thiên Lạc trở về, nó đừng xa lánh mà hãy cho con bé sờ nắn như những lúc ban đầu.
Giờ đây, trước mắt Vương Tổ Hiền, một khúc thịt tương đồng với thứ mà con bé từng nâng niu trước đây, có chăng nó có lông dài hơn, đen hơn rất nhiều so với của Vương Thiên Lạc và con bé nhận ra một điều đặc biệt, ở khúc thịt này của gã ăn xin lại chẳng bị nổi ghẻ chi chít như các vùng da khác trên cơ thể.
Phần thân và đầu khấc nó nhăn nheo hơn của Vương Thiên Lạc, con cu của nó trước đây còn có những sợi gân nổi cộm còn khúc thịt này lại nhăn nheo và bị đùn da, cái đầu khấc màu hơi hồng nhạt chẳng phải đỏ hồng. Từng đường gân, sợi lông của dương vật Vương Thiên Lạc, con bé như nhớ rõ từng đường tơ kẽ tóc, chỉ là con bé chưa lần chạm môi hay hôn thử khúc dương vật của anh hoặc đúng hơn là em họ mình.
Dương vật gã ta lại khẽ chuyển động như cái gật đầu chào hỏi, con bé đưa bàn tay nhỏ nhắn chạm thử, nó hơi lạnh nhưng lại rất vừa tay của mình, Vương Tổ Hiền mạnh dạn hơn, con bé như có một lực hấp dẫn từ khúc thịt này, con bé đưa mũi đến ngửi và hôn nhẹ vào cái đầu khấc của gã ăn xin.
Nụ hôn đầu tiên của con bé lại trao cho khúc thịt dơ bẩn của một gã ăn xin chẳng hề quen biết.
– Trời ơi! Mọi người đang làm cái quái quỷ gì vậy?
La Mỹ Dung từ phía sau bước ra, nàng bàng hoàng trước cảnh tượng trước mắt, người thì đang áp môi, người thì đang sờ soạng ngực, đến con bé Dâu cũng đang lui cui làm gì ở dưới hạ bộ gã ta.
Hai tay nàng vò đầu bứt tóc mà trách cứ:
– Cả nhà tôi bị gì thế này, tại sao lại quấn lấy tên ghẻ lở đó chứ!
Đúng lúc này, gã ăn xin lại có phản ứng sau khi La Mỹ Dung xuất hiện:
– Khụ…Khụ…!